Non thuơng
Bài viết này, Lan viết không lâu sau khi Mẹ qua đời. Sau đó, khi có duyên học thêm giáo lý nhà Phật, Lan có chỉnh lại đôi chút để lòng mình được an yên hơn, nhất là khi Lan có duyên phụ giúp cho tang lễ của Mẹ.
Hương thường nói: “Mẹ thương Lan nhất trong các cô con gái.” Nhưng có lẽ, khi Mẹ còn sống, Lan đã không thật sự cảm nhận được tình thương ấy. Giờ nghĩ lại, lòng vẫn thấy một chút hối tiếc. Có thể vì vô tình, có thể vì bận rộn hay vụng về trong tình cảm, mà Lan không nhận ra Mẹ đã thương mình nhiều đến thế.
Có lẽ vì vậy mà khi Mẹ ra đi, nỗi đau trong Lan không ồn ào vật vã, như chị Tí mà lặng lẽ và sâu lắng hơn nên Lan mới quyết định buông bỏ mọi việc để trở thành người cư sĩ. Từ đó lan mới có bàn thờ của bố mẹ trong nhà để mỗi sáng khi thắp hưong như một khoảng trống yên lặng giữa tim, cứ âm thầm nhắc rằng: Mẹ đã từng ở đó, rất gần.
Chía sẻ với mọi người nhé !
Mẹ ơi,
Những ngày này, con vẫn chưa quen với sự vắng mặt của mẹ. Mỗi sáng thức dậy, con vẫn có cảm giác như mẹ còn đâu đây – tiếng dép khẽ vang, tiếng gọi nhỏ trong bếp, mùi trà ấm mẹ đã pha mỗi sáng thoảng qua hiên nhà. Con vẫn chưa quen với sự im lặng của căn bếp, chưa quen với việc không còn ai hỏi con “hôm nay con ăn gì chưa?”. Có những lúc con tưởng mình mạnh mẽ, nhưng chỉ một khúc nhạc quen " Mẹ là dòng suối dịu hiền , Mẹ là bài hát thần tiên " là con lại nhớ đến Mẹ.
Nhưng con đã nhớ lời dạy của Phật nên con sẽ không để cho những cảm xúc tiêu cực cứ ùa về vì con biết Mẹ chưa rời xa con mà Mẹ đang được đến một nơi chốn mà không còn đau thuơng và bệnh tật.
“Vô thường là bản chất của cuộc đời.”
Không có điều gì tồn tại mãi mãi trong hình tướng cũ. Mẹ không mất đi – mẹ chỉ đang chuyển sang một dạng hiện hữu khác: nhẹ nhàng, tĩnh lặng, và gần gũi hơn bao giờ hết. Từ đó con đã nhận diện nỗi đau này trong chánh niệm. Con nương theo giáo pháp của Phật mà nhất là sư ông Làng Mai cũng là bậc thầy mà Mẹ kình mến. Con không còn cố gắng xua đi nỗi buồn nữa. Con học cách ngồi yên và nhận diện nó.
Khi nỗi buồn dâng lên, con đặt tay lên ngực và thở thật sâu.
Thở vào, con biết con đang buồn.
Thở ra, con mỉm cười với nỗi buồn ấy.
Con nhận ra, phía sau nỗi đau chính là tình thương. Con cũng đang nghĩ về Dũng có lẽ Dũng còn buồn hơn con vì Dũng đã sống thật gần với mẹ trong suốt nhiều năm khi bố qua đời. Và khi con cho phép mình được khóc, được nhớ, được thương, nỗi đau ấy dần trở nên mềm lại – như một dòng nước mát đang rửa trôi bụi bặm trong tâm hồn.
Hương hay nói bố mẹ thuơng các con rất nhiều và có lẽ là thể. Giờ mẹ đi rồi, con biết mẹ vẫn chỉ mong các con của mẹ được bình an. Vì vậy, con sẽ sống tiếp – không phải để quên, mà để sống trọn vẹn cho mẹ và cho chính con.
Con sẽ bước ra ngoài, hít thở gió trời, gặp gỡ những người yêu thương con. Con sẽ làm những điều nhỏ bé mà mẹ từng làm – giúp ai đó, nói một lời tử tế, chăm sóc một sinh linh yếu đuối, nhất là con sẽ tiếp tục những điều thiện nguyện mà mẹ đã làm bao nhiêu năm qua. Đó cũng là một cách để nhớ về mẹ. Mỗi khi con gieo một hạt lành, con biết mẹ đang mỉm cười để tiếp sức cho con
Trong giáo lý nhà Phật, không có gì thật sự mất đi – chỉ là chuyển hóa từ hình tướng này sang một hình tướng khác thôi. Mẹ không còn trong thân xác ấy, nhưng mẹ có mặt trong từng điều con làm, trong cách con sống hiền lành, trong mỗi buổi sáng con biết mỉm cười với sự sống.
Khi con sống tỉnh thức, mẹ sống cùng con.
Khi con biết ơn, mẹ hiện diện trong từng nhịp tim.
Và khi con ngồi yên, lắng nghe hơi thở, mẹ trở lại – không qua hình bóng, mà bằng tình thương bất diệt.
Mẹ ơi, con biết mẹ vẫn đang mỉm cười trong từng hơi thở của con.
Khi con ngồi yên, con cảm nhận được hơi ấm ấy – như vòng tay mẹ đang khẽ ôm từng người con của Mẹ. Khi con bước đi giữa nắng mai, con thấy ánh sáng ấy chính là ánh mắt mẹ dõi theo. Giờ đây, con không còn tìm mẹ ở một nơi xa xôi nữa. Con tìm mẹ trong từng nhịp sống – trong giọt sương sớm, trong nụ cười của người con gặp, trong tấm lòng con biết mở ra với cuộc đời.
Mỗi khi con dừng lại và thở thật sâu, con biết mẹ đang có mặt, trong con – an lành, tĩnh lặng, và dịu dàng như thuở nào.
Mẹ không đi đâu cả, Mẹ chỉ trở về nơi mẹ bắt đầu và trong từng phút giây con biết sống bằng trái tim biết ơn.
Mẹ đi, gió khẽ qua thềm,
Con nghe tiếng mẹ trong tim dịu dàng.
Vô thường không phải tan đi,
Mẹ là mạch sống miên man trong đời.
“Bài viết này được viết như một lời nhăn gửi đến những ai đang chịu nỗi mất mẹ, để nhắc rằng: trong vô thường, tình thương vẫn còn mãi.”
Thiên Lan
Bài viết này, Lan viết không lâu sau khi Mẹ qua đời. Sau đó, khi có duyên học thêm giáo lý nhà Phật, Lan có chỉnh lại đôi chút để lòng mình được an yên hơn, nhất là khi Lan có duyên phụ giúp cho tang lễ của Mẹ.
Hương thường nói: “Mẹ thương Lan nhất trong các cô con gái.” Nhưng có lẽ, khi Mẹ còn sống, Lan đã không thật sự cảm nhận được tình thương ấy. Giờ nghĩ lại, lòng vẫn thấy một chút hối tiếc. Có thể vì vô tình, có thể vì bận rộn hay vụng về trong tình cảm, mà Lan không nhận ra Mẹ đã thương mình nhiều đến thế.
Có lẽ vì vậy mà khi Mẹ ra đi, nỗi đau trong Lan không ồn ào vật vã, như chị Tí mà lặng lẽ và sâu lắng hơn nên Lan mới quyết định buông bỏ mọi việc để trở thành người cư sĩ. Từ đó lan mới có bàn thờ của bố mẹ trong nhà để mỗi sáng khi thắp hưong như một khoảng trống yên lặng giữa tim, cứ âm thầm nhắc rằng: Mẹ đã từng ở đó, rất gần.
Chía sẻ với mọi người nhé !
Mẹ ơi,
Những ngày này, con vẫn chưa quen với sự vắng mặt của mẹ. Mỗi sáng thức dậy, con vẫn có cảm giác như mẹ còn đâu đây – tiếng dép khẽ vang, tiếng gọi nhỏ trong bếp, mùi trà ấm mẹ đã pha mỗi sáng thoảng qua hiên nhà. Con vẫn chưa quen với sự im lặng của căn bếp, chưa quen với việc không còn ai hỏi con “hôm nay con ăn gì chưa?”. Có những lúc con tưởng mình mạnh mẽ, nhưng chỉ một khúc nhạc quen " Mẹ là dòng suối dịu hiền , Mẹ là bài hát thần tiên " là con lại nhớ đến Mẹ.
Nhưng con đã nhớ lời dạy của Phật nên con sẽ không để cho những cảm xúc tiêu cực cứ ùa về vì con biết Mẹ chưa rời xa con mà Mẹ đang được đến một nơi chốn mà không còn đau thuơng và bệnh tật.
“Vô thường là bản chất của cuộc đời.”
Không có điều gì tồn tại mãi mãi trong hình tướng cũ. Mẹ không mất đi – mẹ chỉ đang chuyển sang một dạng hiện hữu khác: nhẹ nhàng, tĩnh lặng, và gần gũi hơn bao giờ hết. Từ đó con đã nhận diện nỗi đau này trong chánh niệm. Con nương theo giáo pháp của Phật mà nhất là sư ông Làng Mai cũng là bậc thầy mà Mẹ kình mến. Con không còn cố gắng xua đi nỗi buồn nữa. Con học cách ngồi yên và nhận diện nó.
Khi nỗi buồn dâng lên, con đặt tay lên ngực và thở thật sâu.
Thở vào, con biết con đang buồn.
Thở ra, con mỉm cười với nỗi buồn ấy.
Con nhận ra, phía sau nỗi đau chính là tình thương. Con cũng đang nghĩ về Dũng có lẽ Dũng còn buồn hơn con vì Dũng đã sống thật gần với mẹ trong suốt nhiều năm khi bố qua đời. Và khi con cho phép mình được khóc, được nhớ, được thương, nỗi đau ấy dần trở nên mềm lại – như một dòng nước mát đang rửa trôi bụi bặm trong tâm hồn.
Hương hay nói bố mẹ thuơng các con rất nhiều và có lẽ là thể. Giờ mẹ đi rồi, con biết mẹ vẫn chỉ mong các con của mẹ được bình an. Vì vậy, con sẽ sống tiếp – không phải để quên, mà để sống trọn vẹn cho mẹ và cho chính con.
Con sẽ bước ra ngoài, hít thở gió trời, gặp gỡ những người yêu thương con. Con sẽ làm những điều nhỏ bé mà mẹ từng làm – giúp ai đó, nói một lời tử tế, chăm sóc một sinh linh yếu đuối, nhất là con sẽ tiếp tục những điều thiện nguyện mà mẹ đã làm bao nhiêu năm qua. Đó cũng là một cách để nhớ về mẹ. Mỗi khi con gieo một hạt lành, con biết mẹ đang mỉm cười để tiếp sức cho con
Trong giáo lý nhà Phật, không có gì thật sự mất đi – chỉ là chuyển hóa từ hình tướng này sang một hình tướng khác thôi. Mẹ không còn trong thân xác ấy, nhưng mẹ có mặt trong từng điều con làm, trong cách con sống hiền lành, trong mỗi buổi sáng con biết mỉm cười với sự sống.
Khi con sống tỉnh thức, mẹ sống cùng con.
Khi con biết ơn, mẹ hiện diện trong từng nhịp tim.
Và khi con ngồi yên, lắng nghe hơi thở, mẹ trở lại – không qua hình bóng, mà bằng tình thương bất diệt.
Mẹ ơi, con biết mẹ vẫn đang mỉm cười trong từng hơi thở của con.
Khi con ngồi yên, con cảm nhận được hơi ấm ấy – như vòng tay mẹ đang khẽ ôm từng người con của Mẹ. Khi con bước đi giữa nắng mai, con thấy ánh sáng ấy chính là ánh mắt mẹ dõi theo. Giờ đây, con không còn tìm mẹ ở một nơi xa xôi nữa. Con tìm mẹ trong từng nhịp sống – trong giọt sương sớm, trong nụ cười của người con gặp, trong tấm lòng con biết mở ra với cuộc đời.
Mỗi khi con dừng lại và thở thật sâu, con biết mẹ đang có mặt, trong con – an lành, tĩnh lặng, và dịu dàng như thuở nào.
Mẹ không đi đâu cả, Mẹ chỉ trở về nơi mẹ bắt đầu và trong từng phút giây con biết sống bằng trái tim biết ơn.
Mẹ đi, gió khẽ qua thềm,
Con nghe tiếng mẹ trong tim dịu dàng.
Vô thường không phải tan đi,
Mẹ là mạch sống miên man trong đời.
“Bài viết này được viết như một lời nhăn gửi đến những ai đang chịu nỗi mất mẹ, để nhắc rằng: trong vô thường, tình thương vẫn còn mãi.”
Thiên Lan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét