Đôi khi, chỉ cần một khoảnh khắc lặng yên để nhìn lại, ta bỗng thấy mọi điều không còn đúng – sai, hơn – thua, mà chỉ là những nhân duyên đang trôi qua nhau.
Bài viết này là một cuộc định hình lại trong tâm tưởng: nếu tôi là bạn… — biết đâu, ta sẽ học được cách nhìn cuộc đời bằng con mắt hiểu và thương.
Mời các bạn hảy đọc nhé !!
Trong cuộc đời, có những lúc ta chợt nhận ra mọi điều đang diễn ra quanh mình — những niềm vui, nỗi buồn, được mất — dường như đều mang một ý nghĩa khác khi nhìn bằng con mắt của chánh niệm. Ta thấy mình không chỉ sống cho “cái tôi” riêng lẻ, mà còn để hiểu, để thương, và để học từ người khác.
Nếu tôi là bạn, tôi sẽ nhìn mọi điều đã xảy ra như nhân duyên — có nhân thì có quả, có đến thì có đi. Quá khứ đã qua, tương lai chưa tới, chỉ giây phút hiện tại mới là nơi ta thực sự có mặt. Trong giây phút ấy, ta có thể hiểu và cảm thông hơn, thay vì trách giận hay tiếc nuối điều gì đã mất.
Nếu tôi là bạn, tôi sẽ không cố giấu cảm xúc của mình, cũng không dằn vặt vì những gì chưa trọn vẹn. Tôi sẽ quán chiếu để thấy cảm xúc chỉ là một pháp sinh diệt, có mặt rồi tan đi, không phải “ta” và cũng chẳng thuộc về “ta”. Khi hiểu được điều ấy, ta không còn sợ hãi chính lòng mình.
Nếu tôi là bạn, tôi sẽ không trách ai đã làm tổn thương mình, vì người ấy cũng đang khổ đau như ta. Khi thấy được gốc rễ của khổ là vô minh và chấp ngã, ta sẽ thôi dựng lên những bức tường ngăn cách. Chiếc cốc thủy tinh đã vỡ có thể không hàn lại như cũ, nhưng tình thương chân thật vẫn có thể hóa giải mọi khoảng cách.
Nếu tôi là bạn, tôi sẽ không mải sống trong ảo tưởng, cũng không thu mình trong cô đơn. Bởi khi tâm ta mở ra, thế giới liền mở theo. Ta thấy mình không đơn độc, mà là một phần của tấm lưới nhân duyên đang kết nối muôn loài.
Nếu tôi là bạn, tôi sẽ không vì một chút ganh tỵ hay ích kỷ mà làm tổn thương lòng mình. Tôi sẽ tập nhìn sâu để thấy rằng niềm vui hay thành công của người khác không hề lấy đi hạnh phúc của ta, mà có thể là nguồn cảm hứng giúp ta học hỏi và trưởng thành hơn.
Nếu tôi là bạn, tôi sẽ dừng lại trong hiện tại, để thấy ngày hôm nay cũng đủ đẹp. Tương lai có đến hay không, điều đó không quan trọng bằng việc hôm nay ta sống có hiểu biết, có thương yêu hay chưa.
Nếu tôi là bạn, tôi sẽ dành ít thời gian hơn cho màn hình, nhiều hơn cho hơi thở. Tôi sẽ bước ra ngoài, nhìn mây bay, nghe lá rơi — để nhận ra phép mầu của sự sống vẫn hiện hữu quanh mình.
Nếu tôi là bạn, tôi sẽ không nói lời gây tổn thương ai, dù chỉ là đùa vui. Vì mỗi lời nói, mỗi hành động đều tạo nghiệp — có thể khiến hoa nở trong lòng người, cũng có thể khiến gai mọc lên trong tim họ.
Nếu tôi là bạn, tôi sẽ không cố tìm một bến đỗ mới khi tâm mình chưa yên. Bởi khi tâm còn động, không nơi nào thật sự là bến đỗ. Chỉ khi ta quay về với chính mình trong tĩnh lặng, mới thấy rằng bình an không nằm ở nơi nào khác.
Nếu tôi là bạn… tôi sẽ tập nhìn mọi người bằng con mắt từ bi, không phán xét, không so sánh. Vì trong cái nhìn của Phật, không ai hơn ai, không ai kém ai — tất cả chỉ khác nhau ở mức độ tỉnh thức mà thôi.
Và nếu bạn là tôi — có lẽ bạn cũng sẽ mỉm cười nhận ra:
Mọi giả định về “tôi” hay “bạn” đều chỉ là duyên hợp tạm thời, không có gì cố định. Hiểu được điều đó, ta bỗng thấy lòng nhẹ như mây — và tình bạn, tình người cũng trở nên trong sáng hơn, như dòng suối chảy qua lòng đất, âm thầm mà nuôi dưỡng tất cả.
Tôi – Bạn sẽ chỉ còn là một
Có những buổi sáng, khi ngồi yên lặng nhìn ánh nắng chạm lên chiếc lá ngoài hiên, ta chợt hiểu: mọi so sánh, mọi giả định, mọi phân biệt giữa “tôi” và “bạn” đều tan đi như sương.
Chỉ còn lại một dòng sống đang thở chung nhịp thở của vạn vật.
Khi ta biết đặt mình vào vị trí của người khác, cũng là lúc tâm từ bắt đầu nở hoa.
Hiểu người khác chính là hiểu chính mình, bởi giữa ta và họ không có ranh giới nào thật sự.
Và có lẽ, trong giây phút tĩnh lặng đó, ta không còn cần phải “giả định” nữa.
Vì “tôi” hay “bạn” chỉ là hai tiếng tạm đặt trong cuộc đời vô thường — còn tình thương, sự cảm thông và hiểu biết mới là điều còn mãi, như hương gió thoảng qua, nhẹ mà sâu, mong manh mà bền vững.
Hy vọng bài viết này dành cho những ai đang học cách hiểu người, hiểu mình – bằng con mắt của chánh niệm và trái tim của lòng từ.
Thiên Lan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét