Có những lúc ta cảm thấy mệt nhoài giữa dòng đời hối hả, chỉ muốn dừng lại, thở một hơi thật sâu, buông bỏ tất cả. Như nhạc sĩ Trịnh Công Sơn từng thổ lộ:
"Mệt quá đôi chân này, tìm đến chiếc ghế nghỉ ngơi…"
Lời hát ấy không chỉ là tiếng thở dài của một người nghệ sĩ, mà còn là lời nhắc nhở dịu dàng gửi đến mỗi chúng ta: hãy biết dừng lại đúng lúc. Dừng để trở về với chính mình. Dừng để kết nối lại với sự sống đang hiện diện quanh ta – giản dị và đẹp đẽ.
Khi biết dừng lại, ta có cơ hội hồi phục năng lượng đã cạn kiệt sau những bon chen mệt mỏi. Ta có thể thấy lại nụ cười, ánh sáng, tình thương – những điều hạnh phúc vốn luôn ở đó, nhưng ta đã vội vàng bỏ quên trong cuộc truy tìm miên man về phía tương lai.
Và rồi, sau khoảng dừng lặng đó, ta sẽ đứng dậy – không phải trong vội vã – mà với tâm thế nhẹ nhàng hơn, sâu sắc hơn. Ta sẽ bước tiếp trên hành trình cuộc đời, mang theo sự tỉnh thức và lòng biết ơn, sẵn sàng gánh vác những bổn phận của một con người – với gia đình, với xã hội.
Trong Đạo Phật, “vô thường” là sự thật rằng mọi thứ đến rồi đi. Không gì tồn tại mãi, và ta không cần phải chạy theo những biến đổi không ngừng ấy. Ngay cả các bậc thầy tâm linh cũng không nằm ngoài quy luật đó – họ đến rồi đi như tất cả chúng ta. Nhưng điều khác biệt là họ biết dừng lại để lắng nghe, để trở về với sự tĩnh lặng bên trong.
Lắng nghe không chỉ là hoạt động của tai. Đó là một trạng thái của tâm. Có khi âm thanh đã tắt mà ta vẫn còn nghe, bởi sự lắng nghe ấy đến từ chiều sâu nội tâm. Tôi thường hát và phải nhắm mắt lại, không phải vì tôi không muốn thấy, mà vì tôi muốn nghe thật sự. Khi mở mắt, ta dễ bị chi phối bởi cảnh vật. Cũng vì thế mà ta "nghe nhạc", chứ không "coi nhạc".
Nhưng đáng tiếc thay, nhiều người trẻ hôm nay không còn nghe nhạc nữa – họ chỉ hòa mình vào nhịp điệu, quay cuồng theo tiết tấu. Cái nghe ấy không còn là “tình biết” – khái niệm sâu sắc trong đạo Phật. Tình biết là khả năng nhận diện thuần khiết, không phán xét. Và thiền tập là phương pháp để nuôi dưỡng điều đó.
Tỉnh thức không phải là trạng thái ta phải gắng sức đạt được. Nó vốn đã có sẵn trong mỗi người như một hạt giống. Việc của ta chỉ là ngồi yên, quay về bên trong, và chăm sóc hạt giống ấy bằng sự chú tâm. Mỗi lần ta ngồi lại, là mỗi lần ta thực hành “niệm” – sự hiện diện trọn vẹn trong giây phút này. Bởi vì trong niệm, có sự lắng nghe.
Khi ta biết lắng nghe âm thanh của cuộc sống – tiếng lá rơi, tiếng gió thoảng, tiếng lòng mình – ta đang học cách lắng nghe chính bản thân.
Nhưng cuộc sống hiện đại, với công nghệ và tiện nghi, lại đang làm xói mòn khả năng lắng nghe ấy. Chúng ta ít gọi nhau hơn, thay vào đó là những dòng tin nhắn ngắn ngủi. Sự kết nối trở nên lạnh lùng, máy móc. Dần dần, ta đánh mất khả năng chạm vào cảm xúc thật của người khác – và của chính mình.
Hãy sống chậm lại. Hãy lắng nghe. Đừng để nhịp sống văn minh cuốn ta đi quá xa khỏi con người thật của mình. Những giá trị sâu sắc không nằm trong tốc độ, mà nằm trong sự hiện diện.
Như Trịnh Công Sơn từng viết:
"Có nhiều khi từ vườn khuya bước về, bàn chân ai rất nhẹ, tựa hồn những năm xưa…"
Hãy nhẹ bước trở về. Về lại bên trong. Để lắng nghe. Và đừng đánh mất chính mình.
Thiên Lan
Bài viết được viết sau khi nghe chuỗi pháp thoại "tay phật trong tay con " của sư Minh Niệm